Thục Nữ Dễ Cầu
phan_14
"Chẩn lang,
" Ninh nhi nhỏ giọng nói, "Ngươi ngủ đi, ta ngồi đây được rồi."
Thiệu Chẩn nói: "Thế sao được, ngươi ngủ đi, ta ngồi, cũng không phải là
chưa từng ngủ như vậy."
Ninh nhi lắc đầu: "Ngươi bị thương, Quách Lang trung đã nói, nhất định
phải nghỉ ngơi cho tốt."
Thiệu Chẩn trầm ngâm: "Vậy. . . . . . cùng ngủ trên giường." Thấy
Ninh nhi đỏ mặt xấu hổ, hắn cũng nóng cả hai tai, vội nói, "Ngươi xem, này
giường khá lớn, ta và ngươi nằm nghiêng sẽ không chạm vào nhau. Ta cũng không
ăn ngươi. . . . . ." Nói xong, hắn có chút buồn bực. Trước kia lấy chuyện
này nói giỡn với Ninh nhi, hắn thành thạo, miệng lưỡi chiếm hết tiện nghi; hôm
nay gặp phải tình huống chân thực, lời nói lại không lưu loát.
Ninh nhi nhìn hắn, trong lòng rối rắm.
Nàng thuở nhỏ được mẫu thân dạy dỗ, để đề phòng chuyện nam nữ đã giáo huấn nàng
rất rõ ràng. Cùng một nam tử ngủ trên giường, nàng cho tới bây giờ ngay cả
tưởng tượng cũng không dám. Nhưng Thiệu Chẩn không phải là người khác, hắn sẽ
không hại mình.
"Ừ. . . . . ." Nàng suy nghĩ một chút, nói: " ngươi không thể đè
lên cánh tay trái, ngươi nằm ngoài, ta nằm nghiêng vào bên trong."
Thiệu Chẩn không ngờ Ninh nhi nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt, không khỏi kinh
ngạc. Lại thấy Ninh nhi cởi giày, ôm áo khoác cũ của hắn đi tới phía trong
giường, nằm xuống.
Thiệu Chẩn: ". . . . . ."
Hắn sửng sốt một hồi, chợt ý thức được mình còn không bằng Ninh nhi đến giờ còn
chưa thông suốt, ho nhẹ hai tiếng, cũng cởi giày. Trước khi nằm xuống, hắn thổi
tắt ngọn đèn, cả phòng tối đen.
Tiếng sấm ở bên ngoài ầm ừ, thỉnh thoáng có tia chớp lóe lên xuyên qua khe cửa,
tiếng mưa lớn tạp tạp.
Thiệu Chẩn nằm ngiêng, bên cạnh, Ninh nhi đưa lưng về phía hắn, trên người bọc
áo khoác cũ của hắn. Giữa hai người cách ra một đoạn khe hở, không ai đụng tới
ai.
Mặc dù rất buồn ngủ, nhưng Thiệu Chẩn nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ
được.
Trong bóng tối, hắn hình như có thể nghe được cách đó không xa, một quả tim
khác đang đập.
Chợt, một tiếng sấm nổ vang, cứ như ngay ở trên đỉnh đầu, hai người cùng giật
mình một chút.
Thiệu Chẩn rõ ràng cảm thấy Ninh nhi run run, ghé mắt nhìn, tay nàng nắm chặt
áo khoác trên người, cả người co lại.
"Sợ à?" Hắn không nhịn được, hỏi.
Ninh nhi mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Thiệu Chẩn một chút.
"Ừ." Giọng nàng nhẹ nhàng, có vẻ ngượng ngùng, "Ta từ nhỏ đã sợ
sấm đánh."
Thiệu Chẩn trầm mặc, một chốc cầm đao đưa tới.
Ninh nhi mở mắt, kinh ngạc.
"Lúc nhỏ, ta cũng sợ sấm đánh, mà tổ phụ ta không chịu ôm ta... ta đành
phải ôm đao này ngủ." Thiệu Chẩn nói, "Ngươi hãy thử xem, đao này sát
cực kì, rất có tác dụng."
Ninh nhi mỉm cười, nhận lấy đao, nhìn một chút.
Thiệu Chẩn thấy nàng do dự, nháy nháy mắt: "Bằng không. . . . . . Ta ôm
ngươi ngủ?"
Ninh nhi quýnh lên, vội nói: "Ta ôm đao ngủ!" Dứt lời, lập tức ôm cây
đao vào trong lòng, chọn tư thế, nhắm mắt lại.
Thiệu Chẩn không nhịn được buồn cười.
Nói thật kỳ quái, Ninh nhi ôm đao, quả thật, có tiếng sấm đánh, nàng cũng không
cảm thấy sợ.
Sắp sửa đi vào giấc mộng, nàng giống như nghe được tiếng Thiệu Chẩn thật thấp
truyền đến: "Đừng sợ, có ta ở đây, sấm cũng không dám đến."
Ninh nhi mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cảm thấy tâm hình như đã vững vàng.
Ừ, có Chẩn lang ở đây, nàng cái gì cũng không sợ. . . . . .
Hết chương 22
Sau cả đêm mưa to, buổi sáng bầu trời sáng trong, vạn dặm
không có bóng mây, gió nhẹ mát mẻ. Bên đường nước sông đục mà chảy xiết, phong
cảnh hai bên bờ sông có lầu gác, cây liễu hệt như trong tranh.
"Đây là sông Bá." Thiệu Chẩn nhàn nhã nói, "Phía đông còn có núi
Ly Sơn, đáng tiếc ngươi không được đến, đó là nơi rất đẹp."
"Ngũ lăng thì ở đâu?" Ninh nhi tò mò hỏi, "Phụ thân ta nói ông
đã từng tới Ngũ lăng, rất hùng vĩ."
Thiệu Chẩn cười nói: "Ngũ lăng đúng là rất hùng vĩ, ở Hàm Dương cũng không
xa, đến Trường An có thời gian, ta sẽ dẫn ngươi đi!"
Ninh nhi mím môi, gật đầu nói: "Ừ!" Cách mạng che mặt, nàng nhìn
khuôn mặt Thiệu Chẩn dưới ánh mặt trời, góc cạnh rõ ràng, thần thái phấn chấn,
có vẻ tuấn tú không tả nổi.
Nghĩ cũng lạ, đêm qua hai người giận nhau, vất vả một tối, còn cùng ngủ trên
một chiếc giường. Nhưng Ninh nhi vẫn không cảm thấy ngại ngùng nhiều. Lúc sáng
sớm thức dậy, Thiệu Chẩn đã không thấy bóng dáng; bên giường hắn ngủ hôm qua,
gọn gàng, sạch sẽ. Mà khi Ninh nhi đi ra cửa, thấy Thiệu Chẩn giống như ngày
thường cho ngựa ăn, hắn thấy nàng ra ngoài thì quay đầu cười với nàng nói:
"Dậy rồi à? Hôm nay coi như sớm."
Ninh nhi nhìn hắn, chợt đỏ mặt. Nàng da mặt mỏng, nghĩ một hồi mới nói:
"Chẩn lang, ngươi đêm qua ngủ có ngon không . . . . . . Ừm, có động đến
vết thương không?"
Thiệu Chẩn nhíu mày: "Không động đến vết thương, nhưng ngủ không ngon, bởi
vì có người nói chuyện liên tục."
Ninh nhi kinh ngạc: "Nói chuyện?"
"Đúng vậy a." Thiệu Chẩn nói "Nói rất nhiều. Một hồi nói anh đào
chín muốn ăn anh đào, một hồi nói thước cao ngon lắm muốn ăn thước cao,"
hắn nháy mắt một cái, "Một hồi khóc nói trên đời này Chẩn lang là tốt
nhất, ta sẽ không bao giờ lớn tiếng với Chẩn lang nữa, sấm sét đừng tìm ta. . .
. . ."
Ninh nhi mới đầu nghe được thật xấu hổ, nàng lúc ngủ say, quả thật đôi khi sẽ
nói mớ. Nhưng đến đoạn sau, nàng tỉnh táo lại, trừng mắt: "Ngươi lại lừa
ta?"
Thiệu Chẩn cười nghiêng ngả: "Ai lừa ngươi." Nói xong, hắn lại gần,
một bộ nhịn cười đến nghẹn nhìn nàng, "Ngươi thật có nói mớ?"
Ninh nhi lần này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dở khóc dở cười, dậm chân: "Thiệu
Chẩn!"
***
Hai người lại trở về bộ dáng trước kia. Thiệu Chẩn lại là Thiệu Chẩn thích nói
thích cười, thỉnh thoảng đùa bỡn; Ninh nhi cũng không nhắc lại chuyện hôm qua,
trên đường, nàng ngồi trước xe cùng Thiệu Chẩn, hắn cũng không ngăn cản nữa.
Hai người một đường ngắm nhìn phong cảnh, ở trên đường nghỉ ngơi hai lần, qua
buổi trưa, tường thành Trường An đã ở trong tầm mắt.
Ninh nhi vươn cổ ngắm nhìn, như muốn đứng hẳn lên trên xe ngựa.
Thiệu Chẩn cười nói: "Bây giờ có thể nhìn được cái gì? Chờ một lúc nữa đến
trước cửa thành, không cần vươn cũng nhìn thấy rõ."
Ninh nhi đáp một tiếng, vẫn cảm thấy hồi hộp.
"Thật to lớn!" Nàng thở dài nói, "So Thành Đô còn lớn hơn!"
"Đây chính là Trường An." Thiệu Chẩn cười cười, dứt lời, hạ thấp
giọng, "Khi vào thành chắc chắn sẽ bị kiểm tra, nếu không hỏi ngươi, ngươi
không được trả lời, nếu bị hỏi, ngươi cứ trả lời giống như trong Điệp văn, nhớ
chưa?."
Ninh nhi nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù đã sớm trông thấy tường thành Trường An, Ninh nhi lại cảm thấy đi rất
lâu mới đến dưới chân thành.
Cổng thành rất lớn, ngửa đầu nhìn lên, sừng sững như núi. Có năm cổng tò vò để
đi lại, mỗi cái có thể cho hai ba chiếc xe ngựa cùng qua, rất tấp nập.
Mặc dù lúc trước cũng đã qua mấy lần kiểm tra rồi, nhưng lúc thấy một vị có bộ
dạng chỉ huy đi tới, Ninh nhi vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Đó là một người tương đối trẻ tuổi, y phục trên người không giống những người
khác, mặc cẩm bào mang ngân giáp, khí vũ hiên ngang.
Vị tướng quân xem điệp văn hỏi vài câu, Thiệu Chẩn vẫn trấn định, trả lời trôi
chảy. Không bao lâu, đại khái không nhìn ra sơ hở gì, vị chỉ huy trả lại Điệp
văn cho Thiệu Chẩn. Đang muốn phất tay cho đi, bất chợt, tầm mắt của hắn xuyên
thấu qua màn xe bằng lụa mỏng, thấy Ninh nhi ở trong xe.
Ninh nhi hoảng sợ một chút.
Đang lo lắng hắn muốn làm khó, người đó lại khẽ mỉm cười, tránh ra.
Ninh nhi ngồi trong xe, nghe tiếng bánh xe lăn trên đường, cho đến khi xe rời
xa cổng thành, mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Vị kia thật là. . . . . . Nàng oán trách trong lòng, không có việc gì thì nhìn
chằm chằm người ta làm cái gì. . . . . .
Cũng không để nàng suy nghĩ lung tung bao lâu, phong cảnh thành Trường An hút
lấy ánh mắt nàng.
Đường cái rộng rãi, xa tít tắp về phía trước. Hai bên đường là hai hàng cây lớn
giống như vệ sĩ đứng canh, phía trong những hàng cây là nhiều loại mái nhà cong
cong, có đài các, có mộc mạc, thỉnh thoảng còn có những tháp chùa thật cao đứng
nghiêm giữa những hàng mái hiên uốn lượn. Càng đáng chú ý hơn là những người
trên đường. Tuy nàng sống ở Thành Đô rất lâu, rồi lại đi qua Lương Châu, Thương
châu, nhưng tính số người đến người đi ở đây so với những nơi ấy, Trường An
phồn hoa hơn không chỉ vài lần.
Trên đường xe ngựa nối liền không dứt, đường phố rộng rãi như vậy, lại hoàn
toàn không cảm thấy dư thừa; có người buôn bán nhỏ, cũng có quan lại quý nhân,
còn có những người trông rất lạ lùng, mặc y phục người hầu, tóc xoăn xoăn, ngắn
ngủn, da đen kịt.
"Những người kia là Côn Lôn Nô." Thiệu Chẩn nói, "Nếu so với
Lĩnh Nam hay Chân Lạp, nơi đó còn xa hơn."
Ninh nhi rất hiếu kỳ: "Bọn họ sao lại đen như vậy?"
Thiệu Chẩn sờ sờ cằm: "Nghe nói nơi đó gần biển, bọn họ mỗi ngày phơi
nắng, liền biến thành bộ dạng như vậy."
Ninh nhi như có điều suy nghĩ gật đầu, một lúc sau, nàng lại kinh ngạc chỉ về
cách đó không xa: "Chẩn lang, những người đó cũng là thương nhân người Hồ
à?"
Thiệu Chẩn nhìn một đội thương lữ đi qua, gật đầu.
"Cái mũ trên đầu bọn họ, ha ha, thật là nhọn hoắt!" Ninh nhi cười
lên.
"Người Ba Tư." Thiệu Chẩn nói: " Ba Tư so với An Tây còn xa
hơn."
"Ah? Đại Mạo!" Mấy con ngựa chạy qua, Ninh nhi lại kêu lên.
Thiệu Chẩn nhìn sang, đó là mấy con em nhà quý tộc được phép ra khỏi thành đi
săn, trên lưng ngựa có con báo xa-li.
"Hiện tại đã biết Vân Khanh là học theo ai rồi chứ?" Hắn lười biếng
cười, "Lần tới gặp hắn mang báo xa-li ra ngoài, ngươi nói con em quý tộc
Trường An thích vẽ một đống phấn trên mặt, hắn bảo đảm cũng sẽ vẽ phấn."
Ninh nhi cười rộ lên.
Thiệu Chẩn đi đường không nghỉ, đánh xe hồi lâu, cuối cùng, dừng lại trước một
cổng lớn.
Ninh nhi ngửa đầu xem một chút, thấy trên cổng treo tấm bảng viết hai chữ
"Sùng nhân".
Thiệu Chẩn hướng nàng cười: "Nơi này là khách điếm tốt nhất Trường An, hôm
nay ta dẫn ngươi đi ăn thịt dê!"
***
Bùi Vinh từ cửa thành trở về, mới qua một chỗ ngoặt, chợt thấy phía trước một
con ngựa chạy tới.
Hắn nhanh mắt nhanh miệng, kêu một tiếng: "Nguyên Quân!"
Tiết Đình ghìm ngựa, quay đầu lại, cười cười: "Văn Kính."
Bùi Vinh đi lên phía trước: "Ngươi về khi nào?"
"Hôm qua."
Bùi Vinh cười, mắt lộ ra hung quang: "Đã lâu như vậy không gặp ngươi, còn
tưởng rằng ngươi bị vây ở trong khuê phòng của vị nương tử kia. Hôm nay mới gặp
được thúc phụ ta, hắn nói ngươi đi Kiếm Nam trừ phiến loạn lập công lớn."
Nói xong, hắn nắm lấy roi ngựa của Tiết Đình, nghiến răng nói "Trừ phiến
loạn, hả? Tiết đại ngươi thật có tiền đồ a!"
"Không phải là ta muốn đi." Tiết Đình cười khổ, cầm lại roi ngựa.
"Hả?" Bùi Vinh thấy hắn vẻ mặt có chút không đúng, kinh ngạc,
"Sao vậy? Có chuyện gì?"
Tiết Đình thở dài, nhìn hoàng hôn nơi chân trời: "Chuyện nhà."
Bùi Vinh không hiểu: "Chuyện nhà? Cùng việc trừ phiến loạn ở Kiếm Nam có
quan hệ gì?"
Tiết Đình lắc đầu, chợt nhớ ra cái gì, hỏi, "Đúng rồi, ngươi gần đây không
phải được phân công giám sát đốc tra cửa thành hay sao? Có từng thấy một cô gái
từ Kiếm Châu Bề thành tới không, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, họ Đỗ, có lẽ là
đi theo một nam tử chừng hai mươi, họ Điền?"
"Bề thành? Cô gái họ Đỗ? Nam tử họ Điền?" Bùi Vinh suy nghĩ một chút,
mỉm cười, "Bề thành chưa từng gặp, nhưng Trường An có bao nhiêu người qua
lại ngươi cũng biết, chỉ mỗi Minh Đức môn, trong vòng một ngày cũng có đến mấy
chục cô gái mười sáu tuổi, cùng chừng ấy nam tử hai mươi tuổi đi qua." Nói
xong, ánh mắt hắn chợt sáng lên, "Lại nói, hôm nay ta gặp được một đôi
biểu huynh, biểu muội từ huyện gì ở Ích châu, cô gái kia thật là một mỹ nhân. .
. . . ."
"Ích châu?" Tiết Đình hỏi, "Có cẩn thận tra xét không?"
"Đã tra, không có gì bất thường." Nói xong, hắn tiếp tục hăng say
nói, "Nàng kia thật là đẹp, cách rèm xe bằng lụa mỏng cũng có thể nhìn ra,
đáng tiếc khi đó ta quá bận rộn, không nhớ kỹ tên họ của nàng, quay đầu một cái
liền quên mất. . . . . ."
Tiết Đình bất đắc dĩ nghe, chờ hắn cằn nhằn xong mới nói: "Văn Kính, ta từ
Kiếm Nam mang về danh sách tặc phạm lẩn trốn, ngày mai đưa cho ngươi, ngươi
phải cẩn thận tra xét."
Bùi Vinh ngẩn người: "Tặc phạm? Còn có người lọt?"
"Có." Tiết Đình cười nhạt, "Bắt được hắn sẽ lập công lớn."
Hết chương 23
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian